Phơi sự chết trên nền trời thăm thẳm,
Để cuộc đời được hạnh phúc hơn chăng?
Mang phận người, tất cả đều giới hạn,
Tự khởi nguồn, tất cả là ân ban.
Sao cuộc sống lại trở nên hoang tàn,
Lòng oán ghét khiến người người ly tán.
Tự khởi nguồn, tất cả là ân ban.
Sao cuộc sống lại trở nên hoang tàn,
Lòng oán ghét khiến người người ly tán.
Bao thăng trầm, âm thầm như dòng chảy,
Hoạ cuộc đời một bức hoạ lem nhem.
Vẽ phận người trong bóng mờ ẩn thấu,
Nửa thánh thiêng, nửa hoang phế nhân phàm.
Hoạ cuộc đời một bức hoạ lem nhem.
Vẽ phận người trong bóng mờ ẩn thấu,
Nửa thánh thiêng, nửa hoang phế nhân phàm.
Khi xuất hiện con người vượt giới hạn,
Đầy thánh thiêng, tự nguồn khởi, căn nguyên,
Như làn gió mang sự sống tinh tuyền,
Mang hy vọng trên dòng đời đổ nát.
Đầy thánh thiêng, tự nguồn khởi, căn nguyên,
Như làn gió mang sự sống tinh tuyền,
Mang hy vọng trên dòng đời đổ nát.
Cây thập giá thành bài ca tiếng hát,
Với tình yêu, yêu mãi chẳng hề vơi,
Cũng sự chết nhưng khơi nguồn sự sống,
Nối đất trời, xoá nhoà những mù khơi.
Với tình yêu, yêu mãi chẳng hề vơi,
Cũng sự chết nhưng khơi nguồn sự sống,
Nối đất trời, xoá nhoà những mù khơi.
— Tâm Gia —
Thuộc về mục: Đức Tin và Người Trẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét